XtGem Forum catalog

Chương 145: Đi Rồi Sẽ Biết


- Chuyên Mục: Truyện 18 +
- Lượt Xem: 149
"NGƯỜI ĐÂU! MAU CỨU TA!"

Tiếng gào của Lý Hồng Hà vang dội quanh các vách tường lạnh lẽo, nhưng không có phản hồi...

Rồi Dương bước đến mở cửa ra, con Thiên Ảnh Dị Thú bé nhỏ liền chạy qua khe cửa, trèo lên tay Dương và được thu vào trong nhẫn.

Lý Hồng Hà lại thêm một lần thất bại, trước đó, nàng từng phái bốn tên áo đen chặn đường Dương và Triệu Nhị trên đường đến Hà thành, mục đích chính là để xác định rằng Dương vẫn chưa có khả năng sử dụng lại sức mạnh đánh ngang với Chúa Tể mà hắn từng thể hiện. Nhưng hôm nay, khi kế hoạch đổ vỡ hoàn toàn, Lý Hồng Hà e sợ rằng ngay cả chuyện Dương thua trận và bỏ chạy khi đó cũng là màn diễn của hắn. Cho nên nàng kêu cứu, không phải do nàng cần được cứu, mà vì nàng muốn dùng 3 tên áo đen làm mồi nhử để xác định rằng Dương vẫn chưa thể dùng được sức mạnh kia, đồng thời bản thân nàng sẽ lợi dụng lúc này để mang Lung Linh chạy đi trước khi hoàn toàn ngấm thuốc.

Và Dương đã cao tay hơn... Tiếng kêu cứu của nàng phản tác dụng khiến cho trò giả danh của Thiên Ảnh Dị Thú càng thêm giống thật.

Một kế hoạch hoàn hảo trở thành một thất bại hoàn hảo.

"Giỏi... Rất giỏi..." Lý Hồng Hà khâm phục nói.

Dương không đáp, chỉ đứng im lặng nhìn Lý Hồng Hà, dù trúng thuốc nhưng nàng vẫn là một Linh Đế, chọc nàng nổi điên hoặc ép nàng vào đường cùng không phải là chuyện tốt.

Lý Hồng Hà thở gấp, tay nàng đặt lên ngực như cố ngăn quả tim đang tăng nhịp đập liên hồi: "Hà thành ta đang rất thiếu nhân tài... Khó lắm mới được một người như Sùng Hạo, nhưng hắn lại là đứa không màng thế sự... Thuận Thiên kiếm mang danh Thần Bảo trấn giữ Hà thành, nhưng thật ra chỉ là danh hảo, nó hoàn toàn thuộc về Sùng Hạo..."

"Cho nên nhân cơ hội vụ Tây hồ này, bà muốn thu phục ta?"

Lý Hồng Hà gật đầu: "Đúng vậy, thu phục, hoặc là tạo ra lý do chính đáng để diệt trừ ngươi!"

Tranh giành hoặc trừ khủ nhân tài không phải chuyện hiếm, nhưng chuyện này cũng gây ra nhiều vấn đề, thậm chí là chiến tranh giữa các phe phái.

Lý Hồng Hà lấy trong ngực áo ra một viên ngọc nhỏ trong suốt đính trên mặt dây chuyền và nói tiếp: "Nếu kế hoạch suông sẻ, quá trình trò chuyện và quan hệ giữa ngươi với Triệu Nhị sẽ được ghi nhận trong viên Thuận Tâm Châu, thánh bảo có chức năng như hợp đồng này này đủ để làm bằng chứng cho thấy rằng việc ngươi phát sinh với Triệu Nhị hoàn toàn là tự nguyện... Ta biết mối quan hệ giữa ngươi với con gái của Hồ Đại Quang, cũng biết tính chiếm hữu trong tình cảm của Hồ tộc là rất lớn, cho nên chuyện ngươi phản bội nó sẽ khiến Hồ Đại Quang và Hồ Đại Nhật hướng cơn phẫn nộ về phía chính ngươi. Khi ấy ngươi chỉ có thể chọn đầu quân Hà thành, hoặc là chết!"

"Ha ha... ha ha... Nhưng ta thua... Và ngươi cũng không thắng..."

"Ta không thắng? Chẳng lẽ bà còn âm mưu nào khác?" Dương hỏi.

Lý Hồng Hà lắc đầu: "Không! Ngươi không thua, nhưng cũng không thắng, bởi ngươi từ chối Lung Linh..."

Dương cười, giọng hắn có chút chế giễu: "Tuy Lung Linh của bà rất xinh đẹp, rất đáng yêu, nhưng cũng đâu đến nỗi ta phải cần?"

"Không phải vấn đề về nhan sắc!"

"Vậy vấn đề gì? Tài năng? Nếu Lung Linh tài giỏi thì đâu có lý do gì bà đem nàng đánh đổi với ta?"

Lý Hồng Hà lắc đầu: "Buồn cười! Một kẻ sở hữu đế lôi như ngươi lại không biết gì về mắt của Lung Linh..."

Dương quả thật không biết, vì Google không nói đến, và giờ hắn hỏi, cũng không có lời đáp...

Tim Dương bắt đầu đập mạnh, bởi vì Google không đáp nghĩa là có một khả năng...

Lý Hồng Hà cố kềm nén một trận rên rỉ, nhờ linh lực cấp Đế nên nàng vẫn còn sức kháng lại thuốc, nếu đổi lại là Linh Tướng như Dương thì có lẽ đã chết. Nàng nói: "Chẳng lẽ ngươi không thắc mắc tại sao một con mắt và nữa gương mặt của Lung Linh lại mang những vết sẹo mà chúng ta không thể chữa? Và tại sao con mắt còn lại đẹp lung linh đến vi diệu?"

"Vì sao?"

"Vì từ nhỏ có thể nó đã bị sét đánh trúng, tia sét này gây ra những vết sẹo mà ngay cả Chúa Tể cũng không thể chữa khỏi, vẫn tồn tại trong linh hồn nó. Và vì Chúa Tể không thể khuất phục nên chắc chắn loại Lôi này còn mạnh hơn cả Hắc Ma Đế Lôi!"

Dương hoàn toàn sững sờ, những gì Lý Hồng Hà nói hoàn toàn đúng, nếu là Hắc Ma Đế Lôi hoặc các loại Lôi khác thì làm gì có chuyện Chúa Tể không thể khống chế? Nhưng Dương không phải sững sờ theo cách Lý Hồng Hà nghĩ, rằng có một loại Lôi mới phát hiện còn mạnh hơn cả Hắc Ma Đế Lôi, mà sững sờ theo cách khác, vì một câu Hồng Ảnh từng nói: “Lửa của ngươi là mạnh nhất trong phàm hỏa… còn lửa của ta, là Thần hỏa, Hồng Ảnh Thần Hỏa!”

Vậy nên, cái thứ Lôi mạnh hơn Hắc Ma Đế Lôi kia còn gì khác ngoài Thần Lôi?

Lý Hồng Hà không biết điều này, nên lầm tưởng rằng một loại dị lôi mới sẽ hấp dẫn Dương, chỉ Dương mới biết, thứ hấp dẫn hắn chính là tung tích của một Nữ Thần, Nữ Thần Sấm Sét!

Tại sao trên mặt Triệu Nhị có sẹo? Tại sao tính cách nàng khi này khi khác, thay đổi liên tục? Tại sao con nuôi một người dân chày lại được thành chủ Lý Hồng Hà nhận làm công chúa? Dương đã có đáp án cho tất cả, không, phải nói là những thắc mắc ấy đã bị thay bằng những thắc mắc khác...

Nhưng hắn đã không còn thời gian tìm hiểu, ít nhất là trong hiện tại, bởi vì quá trình trò chuyện từ nãy đến giờ thực chất là một màn câu giờ trong khi Lý Hồng Hà dùng một loại Bảo Vật có tính năng báo động để gọi người đến cứu. Dương đương nhiên biết, nhưng hắn cũng sẵn sàng hợp tác, bởi vì thời gian Hồng Hà chờ người đến cứu cũng là thời gian Dương chờ thuốc ngấm vào người Hồng Hà đủ mạnh để Dương có thể thoát đi mà không sợ bà ta ngăn cản. Và đây là lúc...

"Ta thích ngươi!"

Triệu Nhị nãy giờ im lặng chợt cất tiếng khi Dương vừa định quay bước.

"Ta thích ngươi dù chỉ biết vài thông tin về ngươi, và khi tiếp xúc với ngươi ta càng thích ngươi!"

"Có lẽ ngươi ghét ta vì ta đã lừa gạt ngươi, ta cũng ghét chính mình, nhưng mục đích của ta không phải để ràng buộc ngươi, cũng không phải muốn đưa ngươi vào chỗ chết! Ta đã dự tính, khi âm mưu của mẹ thành công, ta sẽ dùng chính mạng mình để uy hiếp mẹ, đổi lấy sự tự do cho ngươi..."

"Nhưng hóa ra ta quá ngây thơ..."

1 2 Sau
Đọc tiếp: Chương 146: Bão Đến Rồi!
Quay lại: Chương 144: Màn Kịch Dở Tệ

Danh sách chương
Chương 100: Chuyện Thánh Gióng Kinh Nguyệt giáo, một giáo phái bí ẩn.
Chương 101: Giả Kim Thành
Chương 102: Linh Bảo Hạ Cấp
Chương 103: Thiên Nguyền
Chương 104: Cao Ốc Trí Tuệ
Chương 105: Hai Tối Thượng Bảo
Chương 106: Tứ Siêu Tân Tinh
Chương: 107
Chương 108: Dạo Đầu
Chương 109: Thảo Nguyên Tĩnh Lặng
Chương 110: Tử Y Giáo Chủ
Chương 111: Định Mệnh
Chương 112: Mâu Thuẫn
Chương 113: Một Chọi Tất Cả
Chương 114: Linh Thú Cấp Đế
Chương 115: Vực Vô Hồn
Chương 116: Bình Thường
Chương 117: Vọng Phu
Chương 118: Cứ Chờ Đi, Rồi Sẽ Đến Lượt Mày!
Chương 119: Tám Thống Lĩnh
Chương 120: Hắc Long Hắc Hổ
Chương 121: Đặt Cược
Chương 122: Phi Thường Vô Thường
Chương 123: Quỷ
Chương 124: Thế Hệ Tầm Thường
Chương 125: Tiên Huyết
Chương 126: Thiên Kiếm Ảnh, Hoàng Đế Ấn
Chương 127: Thống Trị
Chương 128: Sinh Mệnh
Chương 129: Vũ Khúc Tinh Tú
Chương 130: Long Vĩ
Chương 131: Di Tích Nữ Thần?
Chương 132: Cho Mượn Thánh Bảo
Chương 133: Gương Và Hoa Hồng
Chương 134: Chìa Khóa
Chương 135: Tín Đồ Sắc Dục
Chương 136: Hắn
Chương 137: Ai Kêu Ta Đó?
Chương 138: Người Hầu Của Công Chúa
Chương 139: Hồ Tây
Chương 140: Se Duyên
Chương 141: Đa Tình Nghịch Thiên
Chương 142: Phân Thân
Chương 143: Ta Cũng Muốn Được...
Chương 144: Màn Kịch Dở Tệ
Chương 145: Đi Rồi Sẽ Biết
Chương 146: Bão Đến Rồi!
Chương 147: Thiên Ý
Chương 148: Chiến Thần Trụ
Chương 149: Hữu Danh Vô Thực
- Lớp 12 Nữ Thần
- 12 Nữ Thần
Xtscript load: 0.000584s. Total load: 0.004822