Chương 40: Lâm Gia Trang


- Chuyên Mục: Truyện 18 +
- Lượt Xem: 367
Sài thành - Phủ thành chủ.
Thành chủ Sài thành Hồ Đại Quang cùng chúa tể Đại Nhật ngồi bàn chuyện trong phòng, một người gõ cửa rồi được phép bước vào.
"Thưa Chúa Tể, thưa thành chủ!"
"Có chuyện gì?"
"Tin tức từ Vũng Tàu truyền về, Võ Phi Dương sau khi rời bí cảnh đã cải trang, sau đó vô tình gặp Long Chúc Lôi rồi cùng hắn xuống Long thành từ cổng Hòn Bà."
"Ồ! Được! Được!" Đại Nhật chúa tể gật gù.
Thành chủ Đại Quang hỏi: "Chuyện này... có nên nói cho Nguyệt biết không cha?"
"Điên à! Nói nó biết để nó sống chết lôi ta theo xuống cứu hắn sao?" Nói xong, Đại Nhật thở dài: "Dù biết chuyến đi này hắn nhất định sẽ không chết, nhưng mà..."
***
Long thành.
Ngoài bầu trời xanh thẵm gợn sóng tạo cho tòa thành không gian màu xanh sẫm lành lạnh ra thì Long thành chẳng khác mấy so với Sài thành. Long thành có diện tích hơn 1000 km vuông, dân số ở đây bao gồm các loại thủy tộc và được thống trị bởi Long tộc. Trong thế giới này, hình thể loài người là hình thể chung cho hầu hết các chủng tộc, chính vì vậy mà dù có rất nhiều tộc loài cùng sinh sống nhưng Long thành vẫn chỉ có hình dáng qua lại của nhân loại.
Dương cùng Long Chúc Lôi ngồi trên một chuyến xe ngựa đưa đến quận Phong Long, một trong 7 quận của Long thành. Trong quá trình di chuyển, Long Chúc Lôi tám đủ thứ chuyện với Dương và phát hiện cả hai tên rất hợp rơ nên rất khoái chí.
Trò chuyện một lúc, Dương giả vờ ngạc nhiên tột độ khi Lôi đưa ra chứng minh thư của mình cho Dương xem, lại cố ý lái sang chuyện về Diễm để biết Chúc Lôi nghĩ thế nào trong chuyện này.
"Ài..." Long Chúc Lôi thở dài: "Con bé này cũng thật cứng đầu..." Lôi chỉ cảm thán một câu, Dương cũng không dám hỏi thêm.
Đến quận Phong Long, Dương xuống xe, còn Chúc Lôi theo xe tiếp tục trở về Long cung. Sở dĩ Dương có thể nhận lời mời của Lôi, trực tiếp theo lão đến Long cung tham quan một chuyến, nhưng Dương biết nếu đến đường đột như vậy, hắn sẽ bị canh chừng gắt gao. Hắn còn chưa đột phá Linh Tá, trong một nơi mà Linh Úy chỉ là bọn lao công, Linh Tá chỉ đứng gác cửa, lại còn bị canh chừng gắt gao thì Dương làm gì có cơ hội cứu Diễm?
Cho nên, mục tiêu đầu tiên của Dương là về gia tộc, Lâm gia.
Nơi Long thành phồn hoa diễm lệ, người của Long tộc luôn luôn là những kẻ bậc trên, Lâm gia tuy chỉ là một nhánh nhỏ yếu của Long tộc, nhưng vẫn đứng trên các chủng tộc khác. Lâm gia chiếm hẳn một khu phố của quận Phong Long, gọi là Lâm gia trang. Lâm gia trang chuyên kinh doanh các loại khoáng vật dùng để phục vụ cho luyện kim, luyện bảo.
Dương sải bước đến khu phố Lâm gia trang sầm uất, nơi đây nồng nặc mùi kim loại, hai bên đường là các gian hàng bày đầy các loại quặng khoáng, cũng có một số tủ kiếng trang trọng để trưng bày những linh khoáng đã trải qua quá trình luyện kim.
Dương thích thú ghé lại xem một gian tủ bày các loại linh kháng hiếm lung linh tỏa đủ sắc màu.
"Ủa? Phải thằng Dương đó không bây?" Bà chủ tiệm khoảng 50 tuổi, thân hình béo ú nhưng da trắng nõn thấy có khách, hăng hái ra định chào mời, nhưng lại thấy Dương có phần quen thuộc nên hỏi thử. Lâm gia chỉ có gần 60 người cả lớn lẫn nhỏ, lại sống chung trong một căn chung cư cho nên mọi người biết mặt nhau không phải chuyện lạ.
Dương nhìn người phụ nữ, có google hỗ trợ nên hắn có thể biết rõ danh tính từng người của Lâm gia. Dương lễ phép đáp: "Dạ con đây, dì Như khỏe không?"
"Tất nhiên là khỏe! Mày đi đào khoáng ở đâu mà hơn 2 năm nay không thấy về?" Dì Như hỏi, sau đó to mồm gọi những người xung quanh: "Thằng Tráng Dương về rồi nè bây!"
Nghe thế, người từ các tiệm kéo ra hỏi han. Thật ra chuyện người đi đào khoáng vài năm không hiếm, vấn đề là đào khoáng 2 năm về thì phải có khoáng chứ, mọi người tụ tập chính là để hóng hớt xem Dương có đào được thứ gì hiếm hay không.
Hỏi thăm Dương thì ít mà hỏi thành quả đào mỏ của Dương thì nhiều, Dương cười khổ giải thích: "Nói ra thì nhục quá... năm ngoái con đến một vách núi, vô tình bị té xuống, cũng may có một thầy thuốc đi hái thuốc ngang cứu con, mất trí mất một khoảng thời gian, đến gần đây mới dần nhớ ra..."
Nói đến đây, Dương vờ ra vẻ xấu hổ, lấy trong nhẫn ra một khối quặng màu xanh rêu to bằng nắm tay: "Còn khoáng... chỉ được một cục quặng đồng..."
Vài người thở dài thất vọng, có người lại vỗ vai an ủi Dương. Ở thế giới này, kim loại bình thường tuy gần như vô dụng trong chiến đấu, nhưng sau khi trải qua quá trình luyện kim sẽ thành linh khoáng, là nguyên liệu chế tạo ra các loại bảo vật. Một khối quặng của Dương tuy không phải không có giá, nhưng mất 2 năm để tìm được một khối thì thật sự là lãng phí thời gian.
"Con mẹ nó, một đám hám của!" Dương mắng thầm trong bụng, sau khi thấy cục quặng, tất cả nhanh chóng giải tán.
Dù sao thì kế hoạch cải trang đã bước đầu thuận lợi, Dương đến cuối phố, rẽ vào một con hẻm lớn, đây là khu chung cư khang trang của Lâm gia, nơi ở của hầu hết người dòng họ này.
Lâm Tráng Dương mồ côi từ năm 14 tuổi, từ đó hắn theo người của dòng họ đi đào khoáng kiếm sống, Tráng Dương khá siêng năng chăm chỉ, lại thông minh nên cũng học được một chút thuật luyện kim, luyện bảo, chính lý do này khiến Dương chọn giả làm Tráng Dương để thực hiện kế hoạch xâm nhập Long cung giải cứu Diễm.
Tráng Dương sống một mình ở phòng C-33, tức là tòa nhà C, tầng 3, phòng 3. Dương dễ dàng tìm đến phòng, căn phòng đã khóa kín, Dương đã đoán trước nên có tạo sẵn một chìa khóa phòng dựa theo hình vẽ của Google.
Căn phòng 2 năm không người lạnh tanh đầy bụi bám, Dương thở dài, đành bỏ công ra dọn dẹp mất một tiếng. Dọn xong, Dương thân hình bụi bặm vào phòng tắm rửa, đang tắm thì có người nhấn chuông cửa.
"Ai đấy?" Dương không hỏi người nhấn chuông, mà hỏi Google.
"Con dâu của gia trưởng*, Mỹ Liên." Google đáp.
*(Gia trưởng nghĩa là người đứng đầu Lâm gia.)
1 2 Sau
Đọc tiếp: Chương 41: Ngũ Sắc - Phong Hồn Xích
Quay lại: Chương 39: Lôi Long Linh Đế

Danh sách chương
Chương 100: Chuyện Thánh Gióng Kinh Nguyệt giáo, một giáo phái bí ẩn.
Chương 101: Giả Kim Thành
Chương 102: Linh Bảo Hạ Cấp
Chương 103: Thiên Nguyền
Chương 104: Cao Ốc Trí Tuệ
Chương 105: Hai Tối Thượng Bảo
Chương 106: Tứ Siêu Tân Tinh
Chương: 107
Chương 108: Dạo Đầu
Chương 109: Thảo Nguyên Tĩnh Lặng
Chương 110: Tử Y Giáo Chủ
Chương 111: Định Mệnh
Chương 112: Mâu Thuẫn
Chương 113: Một Chọi Tất Cả
Chương 114: Linh Thú Cấp Đế
Chương 115: Vực Vô Hồn
Chương 116: Bình Thường
Chương 117: Vọng Phu
Chương 118: Cứ Chờ Đi, Rồi Sẽ Đến Lượt Mày!
Chương 119: Tám Thống Lĩnh
Chương 120: Hắc Long Hắc Hổ
Chương 121: Đặt Cược
Chương 122: Phi Thường Vô Thường
Chương 123: Quỷ
Chương 124: Thế Hệ Tầm Thường
Chương 125: Tiên Huyết
Chương 126: Thiên Kiếm Ảnh, Hoàng Đế Ấn
Chương 127: Thống Trị
Chương 128: Sinh Mệnh
Chương 129: Vũ Khúc Tinh Tú
Chương 130: Long Vĩ
Chương 131: Di Tích Nữ Thần?
Chương 132: Cho Mượn Thánh Bảo
Chương 133: Gương Và Hoa Hồng
Chương 134: Chìa Khóa
Chương 135: Tín Đồ Sắc Dục
Chương 136: Hắn
Chương 137: Ai Kêu Ta Đó?
Chương 138: Người Hầu Của Công Chúa
Chương 139: Hồ Tây
Chương 140: Se Duyên
Chương 141: Đa Tình Nghịch Thiên
Chương 142: Phân Thân
Chương 143: Ta Cũng Muốn Được...
Chương 144: Màn Kịch Dở Tệ
Chương 145: Đi Rồi Sẽ Biết
Chương 146: Bão Đến Rồi!
Chương 147: Thiên Ý
Chương 148: Chiến Thần Trụ
Chương 149: Hữu Danh Vô Thực
- Lớp 12 Nữ Thần
- 12 Nữ Thần
Xtscript load: 0.000483s. Total load: 0.002942

Lamborghini Huracán LP 610-4 t