CHƯƠNG 21: ANH ĐANG ĐỢI EM


- Chuyên Mục: Tiểu Thuyết
- Lượt Xem: 122
Càng nghĩ càng thấy xấu hổ, nhanh chóng định sẵn thời gian địa điểm xong, Vi Vi bỏ lại một câu “Ngày mai đến lúc đó muội sẽ gọi di động cho huynh, muội có chuyện phải out trước đây” rồi vội vã chạy mất, sau đó ngồi thẫn thờ trước màn hình vi tính, lúc sau lại bò ra trước tủ quần áo ngẩn ngơ…

“Kiểu con gái nhà lành đây, thử đi xem sao.”
Thấy Vi Vi ngốc nghếch trầm tư gì đó, Hiểu Linh bực tức vứt quần áo trong tay vào người cô. Thật là… mình thì đờ ra để cho cô phải động não, lại còn dám kén cá chọn canh, hứ!
Vi Vi ủ rũ ôm đống quần áo bước vào phòng thay đồ, lúc sau mặc xong bước ra, Hiểu Linh ngắm nghía rồi thầm gật đầu.
Lần này không phải là váy liền nữa, một chiếc áo trắng tay lỡ ôm sát eo, phối với chiếc váy ngắn in hoa màu xanh nước hồ nhã nhặn. Là hai thứ kiểu dáng và cách cắt may đều bình thường, nhưng mặc trên người Vi Vi lại có cảm giác tinh xảo, vả lại màu xanh trắng như sắc trời khoảng khoát như thế, quả là cũng giấu bớt vài phần xinh đẹp yêu kiều tự nhiên của Vi Vi.
Tự Vi Vi cũng cảm thấy hài lòng, tuy không quen lắm với chiếc váy ngắn trên gối vài phân này, nhưng lúc mặc lên thì không vặn vẹo nhăn nhó nữa, rất tự nhiên phóng khoáng ra đứng trước gương.
Ty Ty ngắm nghía Vi Vi trong gương, hỏi vẻ thăm dò: “Vi Vi, có cần trịnh trọng thế không, chỉ là một cuộc hẹn gặp thôi mà, chẳng phải cậu vẫn bảo phải dựa vào nội hàm đó sao?”
Vi Vi thở dài ing, “Lần đầu tiên gặp mặt, nội hàm chỉ là phù vân, loại vũ khí nặng như thế, hợp nhất là dùng làm tuyệt chiêu sát thủ.”
Nhị Hỷ: “… Giỏi thật!”
Vừa nói đùa với bạn bè, vừa đánh giá mình từ đầu đến chân trong gương, Vi Vi luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nghĩ một lúc, “Ối, giày!”
Đôi giày trên chân vẫn là đôi săng-đan gót pha lê mảnh trước đó, cũng là đôi mà Hiểu Linh chọn giúp cô.
Hiểu Linh nói: “Đôi này rất đẹp mà, mặc váy ngắn phải mang kiểu này mới đẹp.”
Vi Vi lắc đầu: “Cao quá.”
Người cô vốn đã cao một mét sáu chín rồi, gót của đôi giày này cũng phải bảy, tám phân, cộng thêm vào thế này thì cô đã lên tới khoảng một mét bảy lăm mất rồi.
Lỡ như Nại Hà… không cao như thế thì phải làm sao…
>o
Đến lần này thì Vi Vi không làm phiền Hiểu Linh nữa, cô tự chọn một đôi săng-đan hơi có gót màu trắng để mang vào, nhận được sự đồng tình của bạn bè rồi, Vi Vi bắt đầu sát phạt giá tiền với nhân viên cửa hàng.
Đằng sau lưng cô, Nhị Hỷ thì thầm: “Cái áo này, bảo thủ quá à…”
Hai hàng cúc áo được cài chặt, không để lộ cái gì.
Hiểu Linh gật đầu: “Rất trong sáng sạch sẽ, rất hợp với Vi Vi, nếu hẹn phỏng vấn thì ra vẻ học sinh một chút cũng tốt.”
Nhị Hỷ không nói gì nữa, trong lòng thầm gào thét, chẳng lẽ chỉ mình tớ thấy rằng chiếc áo này càng cài nút chặt càng quyến rũ gợi cảm hơn sao? Thế nào gọi là mỹ cảm đoan trang nào? Chính thế này đây, chính thế này đây!
Nhị Hỷ thầm khóc than.
Cuối cùng, Vi Vi mua ba thứ này với giá hai trăm tệ, ngày hôm sau mặc luôn để đi thi, vì hẹn lúc năm giờ rưỡi nên thi xong sẽ không có thời gian về phòng để thay đồ.
Kết quả là…
Khiến một đám người ở phòng thi sững sờ.
Thực ra Vi Vi ăn vận cũng rất bình thường, nhưng mọi ngày cô rất hiếm khi mặc váy. Cũng chẳng phải bài trừ gì nó, chỉ vì giảng đường cách xa ký túc xá, mặc váy không tiện để đạp xe mà thôi.
Vậy nên hôm nay bất quá chỉ thay đổi trang phục một chút, thế mà đã làm rơi biết bao cặp mắt. Vi Vi trước giờ được nhìn quen rồi, nhưng hôm nay cũng cảm thấy có phần ngại ngùng, cũng may giờ thi đã bắt đầu rất nhanh để cô giải thoát khỏi trạng thái lúng túng này.
Kỳ thi cấp sáu thuận lợi khác thường, giữa đề có một đoạn đọc hiểu rất giống đoạn văn mà gần đây Vi Vi tình cờ xem được trên một tờ báo tiếng Anh, điều này giúp Vi Vi tiết kiệm được rất nhiều thời gian, làm xong toàn bộ lại kiểm tra kỹ một lượt theo thói quen, thế mà vẫn chưa đến năm giờ mười phút.
Vậy là Vi Vi liền nhìn đáp án chơi trò trắc nghiệm IQ, tâm trạng tĩnh lặng vì thi dần dần bắt đầu không an phận, hành hạ vài phút sau, Vi Vi quả quyết đứng dậy, nộp bài sớm cho xong.
Bước ra khỏi phòng thi, Vi Vi thở ra một hơi dài thoải mái.
Thời gian mỗi lúc một gần, sắp năm giờ rưỡi rồi, Nại Hà chắc đã trên đường đến Đại học A rồi nhỉ, bây giờ anh… có căng thẳng như cô không?
Bước trên con đường trong trường rộng lớn thưa vắng, bước chân Vi Vi lúc lại nhanh hơn, khi thì chậm hẳn, giống như tâm trạng của cô vậy, lúc thì bình thản, lúc lại bất an. Trong tay nắm chặt mảnh giấy khi số điện thoại của Nại Hà, thực tế thì cô đã nhớ rất rõ rồi, nhưng sợ trí nhớ sai sót lại tìm không ra Nại Hà.
Nơi thi của Vi Vi khá gần với cổng Đông, đi được khoảng mười phút thì cổng Đông đã hiện ra thấp thoáng. Biết rõ rằng Nại Hà chắc vẫn chưa đến, song Vi Vi vẫn cố đưa mắt tìm kiếm từ xa.
Kỳ thi vẫn chưa kết thúc nên quanh cổng Đông không có nhiều người, chỉ lác đác vài người ra vào, Vi Vi chưa nhìn thấy dáng ai giống Nại Hà, nhưng lại thấy ngay nhân vật trong truyền thuyết.
Tiêu Nại?
Người đứng dưới gốc liễu bên ngoài cổng ấy là Tiêu Nại ư?
Vi Vi không nhịn được lại liếc thêm lần nữa.
Gốc liễu ngoài cổng Đông rất đẹp, cành lá xanh biếc buông rủ, mềm mại phất phơ, tịch dương xiên xiên, người ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản đứng lặng ở dưới tán cây, xa quá, nên Vi Vi chỉ nhìn rõ mái tóc đen như mun của anh.
Nhưng, đúng là Tiêu Nại rồi.
Sao anh lại xuất hiện ở đây?
Xem ra anh cũng có vẻ đang đợi ai đó? Ai mà có mặt mũi nào bắt Tiêu Nại Đại Thần đợi như thế.
Trong đầu nghĩ như vậy, Vi Vi tự động rẽ sang một bên khác của cổng trường, cô chẳng có can đảm đứng cùng với Tiêu Nại. Sau đó đi được vài bước cô mới phát hiện ra phía bên kia ở ngoài cổng Đông đã có một chiếc xe du lịch to dừng chặn ở đó.
Ối…
Chẳng còn cách nào khác, đành phải tiếp tục tiến về phía Tiêu Nại đang đứng thôi, nhưng vào đúng lúc này, Tiêu Nại lại như có linh cảm gì đó bèn đưa mắt nhìn về phía cô.
Bước chân Vi Vi khựng lại, tầm nhìn đúng lúc chạm vào ánh mắt trong sáng của anh.
Vi Vi không nhớ rằng ai đã nói một câu thế này – Tiêu Nại đứng ở nơi đâu, nơi đó lập tức biến thành phong cảnh, không chỉ do tướng mạo bên ngoài, mà còn do khí chất của chính anh.
Đọc tiếp: CHƯƠNG 22: LÀ ANH ẤY
Quay lại: CHƯƠNG 20: TA BIẾT

Danh sách chương
CHƯƠNG 1: BỊ ĐÁ RỒI
CHƯƠNG 2: VI VI CƯỚP CHỒNG
CHƯƠNG 3: ĐƯỢC CẦU HÔN
CHƯƠNG 4: TRƯỚC LỄ CƯỚI
CHƯƠNG 5: HÔN LỄ LINH ĐÌNH
CHƯƠNG 6: KẺ THEO ĐUÔI – VI VI
CHƯƠNG 7: GIA TỘC TIỂU VŨ
CHƯƠNG 8: GẶP GỠ TRÊN ĐƯỜNG
CHƯƠNG 9: QUYẾT ĐẤU
CHƯƠNG 10: NHAM HIỂM, QUÁ NHAM HIỂM
CHƯƠNG 11: VIDEO CLIP
CHƯƠNG 12: BẠCH Y HỒNG ẢNH
CHƯƠNG 13: NGƯỜI ẤY CHẲNG PHẢI TA
CHƯƠNG 14: NHIỆM VỤ BIẾN THÁI
CHƯƠNG 15: GIANG HỒ TÁI KIẾN
CHƯƠNG 16: Ở BÊN HUYNH
CHƯƠNG 17: CHO PHU NHÂN NHÀ TA NÉM CHƠI THÔI
CHƯƠNG 18: CHUNG KẾT
CHƯƠNG 19: VỠ LẼ
CHƯƠNG 20: TA BIẾT
CHƯƠNG 21: ANH ĐANG ĐỢI EM
CHƯƠNG 22: LÀ ANH ẤY
CHƯƠNG 23: CẶP ĐÔI KHÓ THÀNH NHẤT
CHƯƠNG 24: TRẬN BÓNG RỔ CHIA TAY
Chương 25: CUỘC CHIẾN CHỚP NHOÁNG
CHƯƠNG 26: ĐỀU LÀ NGƯỜI MÌNH CẢ!
CHƯƠNG 27: ANH SẼ CHỊU KHÔNG NỔI
CHƯƠNG 28: ĐI LƯỚT QUA
CHƯƠNG 29: ĐỘI NHÓM LẠ LÙNG NHẤT LỊCH SỬ
CHƯƠNG 30: ĐẲNG CẤP CỦA CAO THỦ
CHƯƠNG 31: MỸ NHÂN SƯ HUYNH
CHƯƠNG 32: LỜI ĐỒN THỔI
CHƯƠNG 33: NGÕ HẸP
CHƯƠNG 34: CHÂN THỰC
CHƯƠNG 35: BÙ CỦA HỒI MÔN
Chương 36: NỤ HÔN PHỚT NHẸ
Chương 37: MẠCH THƯỢNG HOA KHAI
Chương 38: HOÃN HOÃN QUY HỸ
Chương 39: CÓ PHIỀN CHO CÔ KHÔNG ?
CHƯƠNG 40: TIỂU THỰC TẬP SINH
CHƯƠNG 41: THẾ GIỚI CỦA ANH
CHƯƠNG 42: QUẦN… BƠI
CHƯƠNG 43: BƠI À BƠI…
CHƯƠNG 44: HÀO QUANG
CHƯƠNG 45: ĐỂ EM LÀM KẺ THEO ĐUÔI CỦA ANH NHÉ!
CHƯƠNG 46: KỲ NGHỈ HÈ “VIÊN MÃN”
CHƯƠNG 47: MÃI KHÔNG TẮT NẮNG
CHƯƠNG 48: VĨ THANH
Chương 49: Ngoại truyện 1: Bảng xếp hạng mỹ nữ đại học A
Chương 50: Ngoại truyện 2: Bảng xếp hạng phòng ký túc xá của đại thần
1 2 Sau
- Tứ quái TKKG Tập 4: Tử thần trắng
- Tứ quái TKKG Tập 3: Ngôi mộ trống trên đồng hoang
- Tứ quái TKKG Tập 2: Lão thầy bói mù
- Tứ quái TKKG Tập 1: Thủ phạm tàng hình
- Harry Potter Quyển 4 : Harry Potter Và Chiếc Cốc Lửa
Xtscript load: 0.000707s. Total load: 0.005304

pacman, rainbows, and roller s