Khóa cổng xong, Lệ tiến lại đỡ lấy Dương ngồi xuống giường, Dương thở hồng hộc, một chưởng của Linh Tá cấp 6 quả thật khủng khiếp, nếu không nhờ Linh Bảo trung cấp kết hợp bí kỹ Cuồng cản lại thì hắn đã bị một chưởng đó đâm xuyên qua người.
Đúng lúc này, tiếng gương nứt nghe răng rắc, đường nứt chạy khắp tấm gương tuy không bị vỡ ra nhưng Dương nhìn cũng biết cổng đã bị phá hỏng.
"Á đù!" Dương trố mắt nhìn, cái miệng đầy máu phát ra hai tiếng, cổng bị phá, không phải hắn bị nhốt luôn ở đây sao?
"Đừng lo, sẽ có người đến sửa chữa nhanh thôi." Lệ trấn an, linh cảnh này chỉ khó ở phần tìm kiếm và tạo đường đến, còn cánh cổng thực chất là một loại Tiên Bảo hệ không gian, nếu hư hại chỉ cần mời một giả kim Tông sư đến sửa chữa khoảng một tuần là khôi phục.
Nói xong, Lệ xoa xoa cái lưng đau buốt của mình, sau khi trúng một chưởng của Thái, Lệ hoàn toàn không thể sử dụng được linh lực nữa.
"Cậu xem giúp tôi sau lưng tôi có gì không?" Lệ xoay lưng về phía Dương, tay tháo nút áo sơ mi của mình rồi kéo áo khỏi vai.
Dương nhìn tấm vai trần của Lệ mà thèm muốn nổ mắt, tuy tuổi đã 30 nhưng Lệ vẫn rất trẻ trung, làn da trắng hồng trên bờ vai mảnh mai trông đầy gợi cảm, tóc nàng búi cao trên cái cổ thon tỏa ra một làn hương nhàn nhạt thanh cao mà đầy quyến rũ.
"Tôi bảo cậu nhìn chứ không phải ngắm!" Thấy Dương im lặng một lúc, Lệ tức giận nói.
Dương nhe răng cười trừ, nhìn vào lưng Lệ thì thấy một bên sau vai nàng có hằn dấu một bàn tay to, trong chỗ lòng bàn tay có hiện một vòng tròn màu đen loằng ngoằng uốn lượn như được vẽ bằng bút lông.
"Phong ấn linh lực, Linh thuật hệ Bóng Tối, người bị phong ấn sẽ không thể sử dụng được linh lực, cần linh lực hệ Ánh Sáng hoặc linh lực mạnh mẽ hơn linh lực của kẻ phong ấn để giải trừ." Google nói.
"Sao rồi?" Lệ hỏi.
"Cô bị trúng linh thuật phong ấn rồi."
"Vậy à, chờ ra ngoài nhờ người giải trừ vậy. Mà cậu làm gì để tên đó rượt giết vậy?"
"Là sát thủ do Quang Lâm thuê giết em để trả thù ban sáng!" Dương nói.
"Sao cậu biết?"
"Tên đó tưởng em chết chắc nên nói em biết. Cũng may là gặp cô trong thư viện nếu không thì toi rồi." Dương đáp, hắn không muốn tiết lộ là do Google vừa cho hắn biết.
"À nói mới nhớ." Lệ tháo búi tóc làm tóc nàng xõa xuống, lộ ra Bảo Ngọc đang bị nhốt trong đó.
"Bảo Ngọc!" Dương mừng rỡ.
"Cậu biết nó à?"
"Nó là tinh linh của em!" Dương vẫy tay gọi Bảo Ngọc, con bé thấy Dương liền là đà bay đến đậu trên đầu hắn, tay ôm khư khư một cái lọ thủy tinh nhỏ xíu.
"Tôi thấy nó lúc chiều, thấy to lớn khác thường nên đem vào đây tìm hiểu nhưng không thấy sách nào nhắc đến nó."
"Em cũng không biết nó loại gì, trứng này do... mẹ cho em." Dương nói dối.
"Vậy à... Thôi cậu vận công khôi phục đi."
"Vâng!"
Linh hồn con người có khả năng tự tạo ra lượng linh lực để khôi phục trở lại đúng với mức linh lực tối đa trước đó nhưng với tốc độ khá chậm, sau đó có người tạo ra cách khôi phục nhanh hơn đưa vào thành một phần của công pháp. Thôn Thiên Địa của Dương cũng có khả năng này nên hắn không cần hấp thu linh lực của linh cảnh để khôi phục.
***
Bên ngoài học viện đang nổi lên một trận xôn xao, Thái bị cận vệ của Như Nhật tóm gọn đánh cho sưng mặt sưng mày. Cũng xui cho hắn, thành chủ Đại Quang vì muốn bảo đảm an toàn cho con gái cưng nên ngoài việc giấu nhẹm thông tin nàng nhập học còn sai hai cao thủ đi theo âm thầm bảo vệ, nếu biết con gái của thành chủ, cháu nội của Chúa Tể đang học ở đây thì dù Lâm đem cả gia tài ra trả, Thái cũng không dám nhận làm.
"Mẹ kiếp thằng chó, vì giết một thằng Linh Sĩ cấp 6 cho mày mà tao bị như vầy đây! Đừng hòng yên thân với tao!" Thái mồm đầy máu cay cú mắng thầm. Sát thủ cũng có nhiều loại, và Thái là loại thấp kém nhất, sẵn sàng phản chủ và kéo đồng bọn chết chung khi thất bại.
Mọi người kiểm tra và phát hiện hiệu trưởng Lệ và Dương đều mất tích.
Lúc này người lo lắng nhất chính là My, hiệu trưởng Lệ mà mẹ nàng còn Dương là người mà nàng yêu mến nhất, cả hai đều không rõ tung tích làm nàng lo lắng khóc thút thít. Như Nhật thấy My đứng khóc, quên mất mình đang giả trai tiến lại choàng tay ôm vai dỗ dành nàng làm mọi người xung quanh trố mắt mà nhìn. My cũng hơi ngại nhưng không lo lắng vì nàng đã được Lệ cho biết Nhật là nữ.
Một lúc sau, nhóm giáo viên trong một linh cảnh khác cũng được gọi về, Như Mộng biết chuyện cũng lo lắng không kém gì My.
Thái bị hành sống chết mới chịu khai rằng Lệ và Dương đang ở trong linh cảnh, một giáo viên liền lên đường đến Giả kim hội gọi một vị giả kim cấp tông sư đến sửa cổng. Thái cũng khai luôn chuyện Quang Lâm thuê hắn ám sát Dương, mọi người kéo đi bắt Lâm nhưng hắn sau khi thuê Thái không trở về trường mà đã về nhà trốn.
***
Hai ngày sau.
Lệ bước ra khỏi căn nhà gỗ, vươn vai đón lấy ánh bình minh sáng rực đang từ mặt biển nhô lên, vết thương trên vai nàng đã dần hồi phục nhưng phong ấn vẫn còn đó. Lệ nhìn ra bãi cỏ xanh mướt giữa đảo, Dương vẫn đang ngồi vận công, bé Ngọc ngồi trên đầu hắn cũng học theo ngồi xếp bằng vận công với nét mặt rất nghiêm túc làm Lệ bật cười khúc khích.
Nghe tiếng Lệ cười, Dương mở mắt ra nhìn nàng. Lệ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đem khoe đôi chân thon dài trắng muốt trông ngon lành khó cưỡng dưới bờ mông to tròn. Chiếc áo trắng mỏng manh bị ánh nắng chiếu vào làm hững hờ lộ ra làn eo thon thả nuột nà cùng màu áo lót đen phủ trên hai quả đào to tròn hấp dẫn.
Trong phút chốc, Dương còn nảy sinh ý định thừa cơ hội Lệ không dùng được linh lực mà xông tới thịt nàng, nhưng lại xấu hổ nhớ ra mình đang bị liệt dương.
Thấy ánh mắt của Dương như đang muốn ăn tươi nuốt sống mình, Lệ không khỏi đỏ mặt tránh đi chỗ khác.
Ngày thứ 3 trong linh cảnh, tấm gương trong phòng đã khôi phục được gần một nữa. Lệ chán chường tìm trong nhẫn Balo định lấy sách ra đọc, nhưng trong nhẫn chỉ còn lại vài cuốn truyện sex mà nàng sợ người khác thấy nên đem cất riêng.
Lệ đỏ mặt nhìn ra cửa sổ, Dương vẫn đang ngồi vận công khôi phục.
"Thôi kệ..." Lệ nghĩ thầm, lôi trong nhẫn ra một quyển truyện có tựa đề "12 Ma Nữ" của tác giả Sừ Lai Đạt đem ra đọc.
Danh sách chương
Chương 0
Chương 1:Khảo Nghiệm Tư Chất
Chương 2: Từ Hôn
Chương 3: Học Viện Nữ Thần
Chương 4: Thôn Thiên Địa
Chương 5: Nàng ta là Nữ Thần!
Chương 6: Một Đấm!
Chương 7: Sư phụ bất đắc dĩ
Chương 8: Tỷ võ
Chương 9: 12 Thần Bảo
Chương 10: Oanh Tạc
Chương 11: Linh Cảnh
Chương 12: Vô Sắc - Thực Thần Ma
Chương 13: Bảo Ngọc
Chương 14: Chiến Quang Lâm
Chương 15: Giang hồ Chợ Lớn
Chương 16: Tái Sinh
Chương 17: Phục chế Thần Bảo
Chương 18: Cuộc thi bắt đầu!
Chương 19: Đổi Vai
Chương 20: Lá cờ thứ 10
Chương 21: Thuận Thiên kiếm chủ
Chương 22: Kết Quả
Chương 23:Đơm Hoa
Chương 24: So Tài
Chương 25: Đại Chiến Thành Cổ
Chương 26: Long Thể - Nhân Cốt
Chương 27: Thế Hệ Phi Thường
Chương 28: Phong Ấn
Chương 29: Huyết Nguyệt
Chương 30: Tử Linh
Chương 31: Tái Ngộ
Chương 32: Some Hai Chị Em
Chương 33: Bí cảnh
Chương 34: Cổ Mộ
Chương 35: Long Ngạo Kinh Hoàng!
Chương 36: Giao Long Tỉnh Giấc
Chương 37: Độc Giác - Lục Vũ - Tứ Vĩ
Chương 38: Ảo Mộng Vĩnh Hằng
Chương 39: Lôi Long Linh Đế
Chương 40: Lâm Gia Trang
Chương 41: Ngũ Sắc - Phong Hồn Xích
Chương 42: Dương Liệt
Chương 43: Hưởng Thụ
Chương 44: Tân Tú Tranh Tài
Chương 45: Đậu Hũ - Óc Chó
Chương 46: Nhục - Vinh
Chương 47: Luân Hồi
Chương 48: Chiết Xuất Linh Hồn
Chương 49: Đào Tẩu
Đúng lúc này, tiếng gương nứt nghe răng rắc, đường nứt chạy khắp tấm gương tuy không bị vỡ ra nhưng Dương nhìn cũng biết cổng đã bị phá hỏng.
"Á đù!" Dương trố mắt nhìn, cái miệng đầy máu phát ra hai tiếng, cổng bị phá, không phải hắn bị nhốt luôn ở đây sao?
"Đừng lo, sẽ có người đến sửa chữa nhanh thôi." Lệ trấn an, linh cảnh này chỉ khó ở phần tìm kiếm và tạo đường đến, còn cánh cổng thực chất là một loại Tiên Bảo hệ không gian, nếu hư hại chỉ cần mời một giả kim Tông sư đến sửa chữa khoảng một tuần là khôi phục.
Nói xong, Lệ xoa xoa cái lưng đau buốt của mình, sau khi trúng một chưởng của Thái, Lệ hoàn toàn không thể sử dụng được linh lực nữa.
"Cậu xem giúp tôi sau lưng tôi có gì không?" Lệ xoay lưng về phía Dương, tay tháo nút áo sơ mi của mình rồi kéo áo khỏi vai.
Dương nhìn tấm vai trần của Lệ mà thèm muốn nổ mắt, tuy tuổi đã 30 nhưng Lệ vẫn rất trẻ trung, làn da trắng hồng trên bờ vai mảnh mai trông đầy gợi cảm, tóc nàng búi cao trên cái cổ thon tỏa ra một làn hương nhàn nhạt thanh cao mà đầy quyến rũ.
"Tôi bảo cậu nhìn chứ không phải ngắm!" Thấy Dương im lặng một lúc, Lệ tức giận nói.
Dương nhe răng cười trừ, nhìn vào lưng Lệ thì thấy một bên sau vai nàng có hằn dấu một bàn tay to, trong chỗ lòng bàn tay có hiện một vòng tròn màu đen loằng ngoằng uốn lượn như được vẽ bằng bút lông.
"Phong ấn linh lực, Linh thuật hệ Bóng Tối, người bị phong ấn sẽ không thể sử dụng được linh lực, cần linh lực hệ Ánh Sáng hoặc linh lực mạnh mẽ hơn linh lực của kẻ phong ấn để giải trừ." Google nói.
"Sao rồi?" Lệ hỏi.
"Cô bị trúng linh thuật phong ấn rồi."
"Vậy à, chờ ra ngoài nhờ người giải trừ vậy. Mà cậu làm gì để tên đó rượt giết vậy?"
"Là sát thủ do Quang Lâm thuê giết em để trả thù ban sáng!" Dương nói.
"Sao cậu biết?"
"Tên đó tưởng em chết chắc nên nói em biết. Cũng may là gặp cô trong thư viện nếu không thì toi rồi." Dương đáp, hắn không muốn tiết lộ là do Google vừa cho hắn biết.
"À nói mới nhớ." Lệ tháo búi tóc làm tóc nàng xõa xuống, lộ ra Bảo Ngọc đang bị nhốt trong đó.
"Bảo Ngọc!" Dương mừng rỡ.
"Cậu biết nó à?"
"Nó là tinh linh của em!" Dương vẫy tay gọi Bảo Ngọc, con bé thấy Dương liền là đà bay đến đậu trên đầu hắn, tay ôm khư khư một cái lọ thủy tinh nhỏ xíu.
"Tôi thấy nó lúc chiều, thấy to lớn khác thường nên đem vào đây tìm hiểu nhưng không thấy sách nào nhắc đến nó."
"Em cũng không biết nó loại gì, trứng này do... mẹ cho em." Dương nói dối.
"Vậy à... Thôi cậu vận công khôi phục đi."
"Vâng!"
Linh hồn con người có khả năng tự tạo ra lượng linh lực để khôi phục trở lại đúng với mức linh lực tối đa trước đó nhưng với tốc độ khá chậm, sau đó có người tạo ra cách khôi phục nhanh hơn đưa vào thành một phần của công pháp. Thôn Thiên Địa của Dương cũng có khả năng này nên hắn không cần hấp thu linh lực của linh cảnh để khôi phục.
***
Bên ngoài học viện đang nổi lên một trận xôn xao, Thái bị cận vệ của Như Nhật tóm gọn đánh cho sưng mặt sưng mày. Cũng xui cho hắn, thành chủ Đại Quang vì muốn bảo đảm an toàn cho con gái cưng nên ngoài việc giấu nhẹm thông tin nàng nhập học còn sai hai cao thủ đi theo âm thầm bảo vệ, nếu biết con gái của thành chủ, cháu nội của Chúa Tể đang học ở đây thì dù Lâm đem cả gia tài ra trả, Thái cũng không dám nhận làm.
"Mẹ kiếp thằng chó, vì giết một thằng Linh Sĩ cấp 6 cho mày mà tao bị như vầy đây! Đừng hòng yên thân với tao!" Thái mồm đầy máu cay cú mắng thầm. Sát thủ cũng có nhiều loại, và Thái là loại thấp kém nhất, sẵn sàng phản chủ và kéo đồng bọn chết chung khi thất bại.
Mọi người kiểm tra và phát hiện hiệu trưởng Lệ và Dương đều mất tích.
Lúc này người lo lắng nhất chính là My, hiệu trưởng Lệ mà mẹ nàng còn Dương là người mà nàng yêu mến nhất, cả hai đều không rõ tung tích làm nàng lo lắng khóc thút thít. Như Nhật thấy My đứng khóc, quên mất mình đang giả trai tiến lại choàng tay ôm vai dỗ dành nàng làm mọi người xung quanh trố mắt mà nhìn. My cũng hơi ngại nhưng không lo lắng vì nàng đã được Lệ cho biết Nhật là nữ.
Một lúc sau, nhóm giáo viên trong một linh cảnh khác cũng được gọi về, Như Mộng biết chuyện cũng lo lắng không kém gì My.
Thái bị hành sống chết mới chịu khai rằng Lệ và Dương đang ở trong linh cảnh, một giáo viên liền lên đường đến Giả kim hội gọi một vị giả kim cấp tông sư đến sửa cổng. Thái cũng khai luôn chuyện Quang Lâm thuê hắn ám sát Dương, mọi người kéo đi bắt Lâm nhưng hắn sau khi thuê Thái không trở về trường mà đã về nhà trốn.
***
Hai ngày sau.
Lệ bước ra khỏi căn nhà gỗ, vươn vai đón lấy ánh bình minh sáng rực đang từ mặt biển nhô lên, vết thương trên vai nàng đã dần hồi phục nhưng phong ấn vẫn còn đó. Lệ nhìn ra bãi cỏ xanh mướt giữa đảo, Dương vẫn đang ngồi vận công, bé Ngọc ngồi trên đầu hắn cũng học theo ngồi xếp bằng vận công với nét mặt rất nghiêm túc làm Lệ bật cười khúc khích.
Nghe tiếng Lệ cười, Dương mở mắt ra nhìn nàng. Lệ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đem khoe đôi chân thon dài trắng muốt trông ngon lành khó cưỡng dưới bờ mông to tròn. Chiếc áo trắng mỏng manh bị ánh nắng chiếu vào làm hững hờ lộ ra làn eo thon thả nuột nà cùng màu áo lót đen phủ trên hai quả đào to tròn hấp dẫn.
Trong phút chốc, Dương còn nảy sinh ý định thừa cơ hội Lệ không dùng được linh lực mà xông tới thịt nàng, nhưng lại xấu hổ nhớ ra mình đang bị liệt dương.
Thấy ánh mắt của Dương như đang muốn ăn tươi nuốt sống mình, Lệ không khỏi đỏ mặt tránh đi chỗ khác.
Ngày thứ 3 trong linh cảnh, tấm gương trong phòng đã khôi phục được gần một nữa. Lệ chán chường tìm trong nhẫn Balo định lấy sách ra đọc, nhưng trong nhẫn chỉ còn lại vài cuốn truyện sex mà nàng sợ người khác thấy nên đem cất riêng.
Lệ đỏ mặt nhìn ra cửa sổ, Dương vẫn đang ngồi vận công khôi phục.
"Thôi kệ..." Lệ nghĩ thầm, lôi trong nhẫn ra một quyển truyện có tựa đề "12 Ma Nữ" của tác giả Sừ Lai Đạt đem ra đọc.
Đọc tiếp: Chương 17: Phục chế Thần Bảo
Quay lại: Chương 15: Giang hồ Chợ Lớn
Danh sách chương
Chương 0
Chương 1:Khảo Nghiệm Tư Chất
Chương 2: Từ Hôn
Chương 3: Học Viện Nữ Thần
Chương 4: Thôn Thiên Địa
Chương 5: Nàng ta là Nữ Thần!
Chương 6: Một Đấm!
Chương 7: Sư phụ bất đắc dĩ
Chương 8: Tỷ võ
Chương 9: 12 Thần Bảo
Chương 10: Oanh Tạc
Chương 11: Linh Cảnh
Chương 12: Vô Sắc - Thực Thần Ma
Chương 13: Bảo Ngọc
Chương 14: Chiến Quang Lâm
Chương 15: Giang hồ Chợ Lớn
Chương 16: Tái Sinh
Chương 17: Phục chế Thần Bảo
Chương 18: Cuộc thi bắt đầu!
Chương 19: Đổi Vai
Chương 20: Lá cờ thứ 10
Chương 21: Thuận Thiên kiếm chủ
Chương 22: Kết Quả
Chương 23:Đơm Hoa
Chương 24: So Tài
Chương 25: Đại Chiến Thành Cổ
Chương 26: Long Thể - Nhân Cốt
Chương 27: Thế Hệ Phi Thường
Chương 28: Phong Ấn
Chương 29: Huyết Nguyệt
Chương 30: Tử Linh
Chương 31: Tái Ngộ
Chương 32: Some Hai Chị Em
Chương 33: Bí cảnh
Chương 34: Cổ Mộ
Chương 35: Long Ngạo Kinh Hoàng!
Chương 36: Giao Long Tỉnh Giấc
Chương 37: Độc Giác - Lục Vũ - Tứ Vĩ
Chương 38: Ảo Mộng Vĩnh Hằng
Chương 39: Lôi Long Linh Đế
Chương 40: Lâm Gia Trang
Chương 41: Ngũ Sắc - Phong Hồn Xích
Chương 42: Dương Liệt
Chương 43: Hưởng Thụ
Chương 44: Tân Tú Tranh Tài
Chương 45: Đậu Hũ - Óc Chó
Chương 46: Nhục - Vinh
Chương 47: Luân Hồi
Chương 48: Chiết Xuất Linh Hồn
Chương 49: Đào Tẩu
