Nhưng ngay sau đó, Bảo Ngọc cười muốn rớt hàm bởi thứ trồi lên không phải mỹ nhân ngư mà là mỹ nam ngư, vị người cá có thân hình vạm vỡ này tát Dương một bạt tay rồi giật lại áo ngực và lặn mất trước vẻ mặt cứng đờ của Dương.
Đến lượt Bảo Ngọc câu được thứ gì đó, nàng và Dương ra sức kéo lên...
Một vệt trắng dần trồi lên từ mặt biển, nhìn kỹ mới nhận ra đây là một người nam áo trắng, mái tóc cũng bạc trắng.
"Lại gì nữa đây?" Dương tò mò xem xét, thấy người này còn thở liền kéo lên thuyền.
Nhìn người đàn ông áo trắng với râu dài, tóc và lông mày đều bạc trắng, rất giống một nhân vật trong truyện cổ tích mà Dương từng kể, Bảo Ngọc lo lắng nói: "Papa! Hình như con câu nhầm ông Bụt rồi?"
Dương lắc đầu và thu Bảo Ngọc vào trong nhẫn, thế giới này đúng là có một vị thần tốt bụng được gọi là Bụt, nhưng Dương biết không phải người này, hơn nữa, loại hoa văn trên áo trắng người này mặc là hoa văn Dương quen thuộc, hoa văn của quý tộc Long tộc.
Kẻ này tuy râu tóc bạc trắng nhưng gương mặt rất trẻ, mí mắt gã khẽ động rồi gã giật mình bật dậy nhìn quanh: "Ủa? Đây là đâu?"
Dương đề phòng đáp: "Trên biển, ta vô tình câu trúng ngài."
Người áo trắng gật gù: "Có lẽ lúc ta ngủ trong thuyền thì bị sóng đánh chìm, cũng may chưa làm mồi cho cá, thật cảm ơn cậu, Võ Phi Dương."
Giật mình, nhưng phải giả vờ bình tĩnh, Dương vội vã hỏi Google về kẻ trước mặt, nhưng lại nhớ ra mình không được hỏi Google...
"Hắn là ai? Cấp độ gì, tại sao lại nhận ra mình?"
Phải nói rõ, Dương hiện tại đã cải trang thành một gương mặt hoàn toàn khác.
Người áo trắng chăm chú nhìn Dương, sau đó tự giới thiệu: "Ta tên là Long Ẩn, Long là Rồng, Ẩn là Ẩn trong ẩn mình, quy ẩn."
Thấy sự hoang mang trong mắt Dương, Long Ẩn nói tiếp: "Yên tâm, chúng ta gặp nhau hoàn toàn là tình cờ."
Tình cờ gặp nhau giữa biển khơi mênh mông như vầy, thật sự Dương không thể tin nổi.
Long Ẩn vẫn chăm chú nhìn Dương, khiến Dương khó chịu hỏi: "Hình như ta có điểm nào khiến ngài không hài lòng?"
Long Ẩn lắc đầu: "Không phải, ta chỉ muốn xem ngươi có điểm nào đặc biệt để khiến một đứa cứng đầu như Long Ngạo thay đổi tính cách..."
"Long Ngạo thay đổi tính cách thì liên quan gì đến ta?"
"Liên quan chứ! Hơn nữa Long tộc còn phải cảm ơn ngươi."
Dương cười nhạt: "Cảm ơn ta? Có chuyện thù quá thành thương sao?"
Long Ẩn lắc đầu: "Thù, nhưng vẫn phải cảm ơn, Long Ngạo càng sớm trưởng thành thì Long tộc càng sớm phục hưng."
Dương đáp: "Trước khi điều đó xảy ra, ta sẽ đập nát Long thành!"
Long Ẩn bật cười: "Chúc ngươi thành công. Thôi, ta đi đây..."
Nói xong, Long Ẩn tiêu sái đứng dậy, quay lưng về phía Dương và ngẫng đầu về phía mặt trời, rồi trong khoảnh khắc Dương tưởng rằng Long Ẩn sẽ bay, nhưng không... gã vấp phải mạn thuyền té lộn cổ xuống nước rồi sau đó ngửa người bơi bướm đi xa...
Long Ẩn bơi đi xa, Dương cũng không còn cảm hứng ăn uống, hắn lấy ra một bộ đồ lặn được chế tạo đặc biệt để lặn xuống đáy biển...
***
Dưới đáy biển âm u không biết từ khi nào đã xuất hiện một bức tường sáng hình vòm cầu, trong vòm sáng ngăn cách nước biển, hàng trăm người đủ mọi độ tuổi đang đứng vây quanh một khe nứt không gian, chính là lối vào bí cảnh.
Một quả bong bóng lớn từ xa trôi đến rồi tan vào bức tường, một bóng dáng mỹ miều hiện ra...
Một lão già đứng chờ sẵn ở khu lều trại gần đó, cúi mình chào: "Công chúa!"
Diễm gật đầu, nhìn khắp xung quanh rồi hỏi: "Tình hình ra sao rồi?"
Lão già đáp: "Dạ, có lẽ chỉ trong vài phút nữa là đủ để Linh Tướng cấp thấp tiến vào..."
Diễm gật đầu: "Một nơi thích hợp để rèn luyện, đáng tiếc là Băng vẫn tự giam mình trong điện Long Mẫu... Bao lâu nữa thì Linh Đế như ta có thể vào?"
Lão già đáp: "Dựa vào tốc độ như hiện tại, có lẽ sẽ rất lâu... sớm nhất cũng nữa tháng..."
Diễm nói: "Lâu vậy sao? Áp chế thực lực thành Linh Tướng cũng không thể vào?"
Lão già lắc đầu: "Đã thử, nhưng không thể..."
"Mời công chúa vào trong dùng trà..."
Diễm gật đầu, theo lão già tiến vào một căn lều lớn, khi bóng dáng nàng khuất trong lều cũng là khi Dương đáp xuống...
Cởi bộ đồ lặn ra, Dương tiến đến đám đông, vì không được Google trợ giúp nên hắn buộc phải tìm một người để hỏi thông tin, nhìn thấy một gã thanh niên có vẻ hiền lành, hắn tiếp cận và hỏi: "Anh bạn, lối vào thế nào rồi?"
Gã thanh niên đáp: "Linh Tướng sắp vào được! Bộ đồ lặn lúc nãy đẹp đấy!"
Biết chỉ là khen xã giao, Dương gãi đầu đáp: "Hà hà... Nhà nghèo nên phải gom tiền mua phế liệu về tự ráp..."
Gã thanh niên ngạc nhiên: "Ngươi biết cả giả kim thuật sao? Ta rất thích mà ngu quá học không nổi..."
Dương gãi đầu khiêm tốn: "Chỉ là học được chút ít, biết lắp ghép chứ không biết chế tạo, hề hề..."
Gã thanh niên chân thành nói: "Vậy là quá giỏi rồi! Ta tên Phan Phúc Pháp. Ngươi tên gì?"
Dương đáp: "Ta tên... Lý Hữu Thực."
Hết chương 146
Danh sách chương
Chương 0
Chương 1:Khảo Nghiệm Tư Chất
Chương 2: Từ Hôn
Chương 3: Học Viện Nữ Thần
Chương 4: Thôn Thiên Địa
Chương 5: Nàng ta là Nữ Thần!
Chương 6: Một Đấm!
Chương 7: Sư phụ bất đắc dĩ
Chương 8: Tỷ võ
Chương 9: 12 Thần Bảo
Chương 10: Oanh Tạc
Chương 11: Linh Cảnh
Chương 12: Vô Sắc - Thực Thần Ma
Chương 13: Bảo Ngọc
Chương 14: Chiến Quang Lâm
Chương 15: Giang hồ Chợ Lớn
Chương 16: Tái Sinh
Chương 17: Phục chế Thần Bảo
Chương 18: Cuộc thi bắt đầu!
Chương 19: Đổi Vai
Chương 20: Lá cờ thứ 10
Chương 21: Thuận Thiên kiếm chủ
Chương 22: Kết Quả
Chương 23:Đơm Hoa
Chương 24: So Tài
Chương 25: Đại Chiến Thành Cổ
Chương 26: Long Thể - Nhân Cốt
Chương 27: Thế Hệ Phi Thường
Chương 28: Phong Ấn
Chương 29: Huyết Nguyệt
Chương 30: Tử Linh
Chương 31: Tái Ngộ
Chương 32: Some Hai Chị Em
Chương 33: Bí cảnh
Chương 34: Cổ Mộ
Chương 35: Long Ngạo Kinh Hoàng!
Chương 36: Giao Long Tỉnh Giấc
Chương 37: Độc Giác - Lục Vũ - Tứ Vĩ
Chương 38: Ảo Mộng Vĩnh Hằng
Chương 39: Lôi Long Linh Đế
Chương 40: Lâm Gia Trang
Chương 41: Ngũ Sắc - Phong Hồn Xích
Chương 42: Dương Liệt
Chương 43: Hưởng Thụ
Chương 44: Tân Tú Tranh Tài
Chương 45: Đậu Hũ - Óc Chó
Chương 46: Nhục - Vinh
Chương 47: Luân Hồi
Chương 48: Chiết Xuất Linh Hồn
Chương 49: Đào Tẩu
Đến lượt Bảo Ngọc câu được thứ gì đó, nàng và Dương ra sức kéo lên...
Một vệt trắng dần trồi lên từ mặt biển, nhìn kỹ mới nhận ra đây là một người nam áo trắng, mái tóc cũng bạc trắng.
"Lại gì nữa đây?" Dương tò mò xem xét, thấy người này còn thở liền kéo lên thuyền.
Nhìn người đàn ông áo trắng với râu dài, tóc và lông mày đều bạc trắng, rất giống một nhân vật trong truyện cổ tích mà Dương từng kể, Bảo Ngọc lo lắng nói: "Papa! Hình như con câu nhầm ông Bụt rồi?"
Dương lắc đầu và thu Bảo Ngọc vào trong nhẫn, thế giới này đúng là có một vị thần tốt bụng được gọi là Bụt, nhưng Dương biết không phải người này, hơn nữa, loại hoa văn trên áo trắng người này mặc là hoa văn Dương quen thuộc, hoa văn của quý tộc Long tộc.
Kẻ này tuy râu tóc bạc trắng nhưng gương mặt rất trẻ, mí mắt gã khẽ động rồi gã giật mình bật dậy nhìn quanh: "Ủa? Đây là đâu?"
Dương đề phòng đáp: "Trên biển, ta vô tình câu trúng ngài."
Người áo trắng gật gù: "Có lẽ lúc ta ngủ trong thuyền thì bị sóng đánh chìm, cũng may chưa làm mồi cho cá, thật cảm ơn cậu, Võ Phi Dương."
Giật mình, nhưng phải giả vờ bình tĩnh, Dương vội vã hỏi Google về kẻ trước mặt, nhưng lại nhớ ra mình không được hỏi Google...
"Hắn là ai? Cấp độ gì, tại sao lại nhận ra mình?"
Phải nói rõ, Dương hiện tại đã cải trang thành một gương mặt hoàn toàn khác.
Người áo trắng chăm chú nhìn Dương, sau đó tự giới thiệu: "Ta tên là Long Ẩn, Long là Rồng, Ẩn là Ẩn trong ẩn mình, quy ẩn."
Thấy sự hoang mang trong mắt Dương, Long Ẩn nói tiếp: "Yên tâm, chúng ta gặp nhau hoàn toàn là tình cờ."
Tình cờ gặp nhau giữa biển khơi mênh mông như vầy, thật sự Dương không thể tin nổi.
Long Ẩn vẫn chăm chú nhìn Dương, khiến Dương khó chịu hỏi: "Hình như ta có điểm nào khiến ngài không hài lòng?"
Long Ẩn lắc đầu: "Không phải, ta chỉ muốn xem ngươi có điểm nào đặc biệt để khiến một đứa cứng đầu như Long Ngạo thay đổi tính cách..."
"Long Ngạo thay đổi tính cách thì liên quan gì đến ta?"
"Liên quan chứ! Hơn nữa Long tộc còn phải cảm ơn ngươi."
Dương cười nhạt: "Cảm ơn ta? Có chuyện thù quá thành thương sao?"
Long Ẩn lắc đầu: "Thù, nhưng vẫn phải cảm ơn, Long Ngạo càng sớm trưởng thành thì Long tộc càng sớm phục hưng."
Dương đáp: "Trước khi điều đó xảy ra, ta sẽ đập nát Long thành!"
Long Ẩn bật cười: "Chúc ngươi thành công. Thôi, ta đi đây..."
Nói xong, Long Ẩn tiêu sái đứng dậy, quay lưng về phía Dương và ngẫng đầu về phía mặt trời, rồi trong khoảnh khắc Dương tưởng rằng Long Ẩn sẽ bay, nhưng không... gã vấp phải mạn thuyền té lộn cổ xuống nước rồi sau đó ngửa người bơi bướm đi xa...
Long Ẩn bơi đi xa, Dương cũng không còn cảm hứng ăn uống, hắn lấy ra một bộ đồ lặn được chế tạo đặc biệt để lặn xuống đáy biển...
***
Dưới đáy biển âm u không biết từ khi nào đã xuất hiện một bức tường sáng hình vòm cầu, trong vòm sáng ngăn cách nước biển, hàng trăm người đủ mọi độ tuổi đang đứng vây quanh một khe nứt không gian, chính là lối vào bí cảnh.
Một quả bong bóng lớn từ xa trôi đến rồi tan vào bức tường, một bóng dáng mỹ miều hiện ra...
Một lão già đứng chờ sẵn ở khu lều trại gần đó, cúi mình chào: "Công chúa!"
Diễm gật đầu, nhìn khắp xung quanh rồi hỏi: "Tình hình ra sao rồi?"
Lão già đáp: "Dạ, có lẽ chỉ trong vài phút nữa là đủ để Linh Tướng cấp thấp tiến vào..."
Diễm gật đầu: "Một nơi thích hợp để rèn luyện, đáng tiếc là Băng vẫn tự giam mình trong điện Long Mẫu... Bao lâu nữa thì Linh Đế như ta có thể vào?"
Lão già đáp: "Dựa vào tốc độ như hiện tại, có lẽ sẽ rất lâu... sớm nhất cũng nữa tháng..."
Diễm nói: "Lâu vậy sao? Áp chế thực lực thành Linh Tướng cũng không thể vào?"
Lão già lắc đầu: "Đã thử, nhưng không thể..."
"Mời công chúa vào trong dùng trà..."
Diễm gật đầu, theo lão già tiến vào một căn lều lớn, khi bóng dáng nàng khuất trong lều cũng là khi Dương đáp xuống...
Cởi bộ đồ lặn ra, Dương tiến đến đám đông, vì không được Google trợ giúp nên hắn buộc phải tìm một người để hỏi thông tin, nhìn thấy một gã thanh niên có vẻ hiền lành, hắn tiếp cận và hỏi: "Anh bạn, lối vào thế nào rồi?"
Gã thanh niên đáp: "Linh Tướng sắp vào được! Bộ đồ lặn lúc nãy đẹp đấy!"
Biết chỉ là khen xã giao, Dương gãi đầu đáp: "Hà hà... Nhà nghèo nên phải gom tiền mua phế liệu về tự ráp..."
Gã thanh niên ngạc nhiên: "Ngươi biết cả giả kim thuật sao? Ta rất thích mà ngu quá học không nổi..."
Dương gãi đầu khiêm tốn: "Chỉ là học được chút ít, biết lắp ghép chứ không biết chế tạo, hề hề..."
Gã thanh niên chân thành nói: "Vậy là quá giỏi rồi! Ta tên Phan Phúc Pháp. Ngươi tên gì?"
Dương đáp: "Ta tên... Lý Hữu Thực."
Hết chương 146
Đọc tiếp: Chương 147: Thiên Ý
Quay lại: Chương 145: Đi Rồi Sẽ Biết
Danh sách chương
Chương 0
Chương 1:Khảo Nghiệm Tư Chất
Chương 2: Từ Hôn
Chương 3: Học Viện Nữ Thần
Chương 4: Thôn Thiên Địa
Chương 5: Nàng ta là Nữ Thần!
Chương 6: Một Đấm!
Chương 7: Sư phụ bất đắc dĩ
Chương 8: Tỷ võ
Chương 9: 12 Thần Bảo
Chương 10: Oanh Tạc
Chương 11: Linh Cảnh
Chương 12: Vô Sắc - Thực Thần Ma
Chương 13: Bảo Ngọc
Chương 14: Chiến Quang Lâm
Chương 15: Giang hồ Chợ Lớn
Chương 16: Tái Sinh
Chương 17: Phục chế Thần Bảo
Chương 18: Cuộc thi bắt đầu!
Chương 19: Đổi Vai
Chương 20: Lá cờ thứ 10
Chương 21: Thuận Thiên kiếm chủ
Chương 22: Kết Quả
Chương 23:Đơm Hoa
Chương 24: So Tài
Chương 25: Đại Chiến Thành Cổ
Chương 26: Long Thể - Nhân Cốt
Chương 27: Thế Hệ Phi Thường
Chương 28: Phong Ấn
Chương 29: Huyết Nguyệt
Chương 30: Tử Linh
Chương 31: Tái Ngộ
Chương 32: Some Hai Chị Em
Chương 33: Bí cảnh
Chương 34: Cổ Mộ
Chương 35: Long Ngạo Kinh Hoàng!
Chương 36: Giao Long Tỉnh Giấc
Chương 37: Độc Giác - Lục Vũ - Tứ Vĩ
Chương 38: Ảo Mộng Vĩnh Hằng
Chương 39: Lôi Long Linh Đế
Chương 40: Lâm Gia Trang
Chương 41: Ngũ Sắc - Phong Hồn Xích
Chương 42: Dương Liệt
Chương 43: Hưởng Thụ
Chương 44: Tân Tú Tranh Tài
Chương 45: Đậu Hũ - Óc Chó
Chương 46: Nhục - Vinh
Chương 47: Luân Hồi
Chương 48: Chiết Xuất Linh Hồn
Chương 49: Đào Tẩu
