Polaroid

Chương 237: Thính


- Chuyên Mục: Truyện 18 +
- Lượt Xem: 321
Sông Hàn lung linh phản chiếu ánh rực rỡ của Đà Nẵng phồn hoa. Bên bờ sông, tiếng cười đùa lã lướt vang khắp khu phố nhộn nhịp. Một đứa nhóc khoảng chừng 10 tuổi thân hình mũm mỉm, với gương mặt xinh trai nhưng ngơ ngác, nó bước về phía một tốp phụ nữ ăn mặc hở hang trước một tòa nhà lộng lẫy.

"Bé trai, cháu cần gì?" Thấy thằng bé ngơ ngác ngó khắp xung quanh, một cô gái có bộ ngực đồ sộ tiến đến hỏi với giọng quyến rũ, dáng vẻ yểu điệu lẳng lơ sặc mùi thả thính.

Thằng bé thèm thuồng liếc cặp ngực hớ hênh một cách cố tình của cô gái và đáp: "Cháu tìm mẹ, cô có quen mẹ cháu không?"

Nghe thế, cô gái lập lức đổi giọng: "Tìm mẹ? Vậy thì đến công an mà tìm!"

Nói xong, cô gái định quay đi thì thằng bé chợt lấy ra một xấp tiền mệnh giá 500 nghìn đồng dày cộm ra khiến mắt cô gái sáng rực. (Tất nhiên tiền tệ trong truyện cũng có thể không phải mệnh giá 500 nghìn đồng, mà có thể là 800 BusCu, 12 NtDropCc, 30.000 LikeChoBe... Nhưng viết như vậy thì ai hiểu? Cũng như quần Tây, dao Thái, thẻ ATM, dương lịch... tác giả hoàn toàn có thể đặt ra một cái danh từ mới, một loại lịch mới, nhưng dùng những từ người đọc đã biết, đã hiểu sẽ gần gũi và dễ tưởng tượng hơn so với mất thời gian tạo ra cái mới rồi mô tả một cách dài dòng.)

Lấp ló giơ xấp tiền ra, thằng bé ngây thơ nói: "Cháu sợ mấy ông công an lắm, hay cô giúp cháu tìm mẹ đi, cháu sẽ cho cô số tiền lẻ này!"

Khi xấp tiền lộ ra, cô gái lập tức thay đổi thái độ, niềm nở năm tay ké thằng bé vào tòa dinh thự lộng lẫy, vừa đi vừa nói: "Cất tiền vào đi! Vào đây cô sẽ giúp cưng tìm mẹ!"

Dắt thằng bé vào một gian phòng sang trọng, cô gái cho thằng bé ngồi lên chiếc giường đôi và bảo: "Cưng ngồi đây, cô đi gọi người đến cho cưng kiểm tra xem ai là mẹ cưng!"

"Vâng ạ!" Thằng bé gật đầu ngoan ngoãn, mắt láo liêng nhìn khắp căn phòng nồng nàn hương thơm.

Lát sau, cô gái dẫn theo một phụ nữ đẹp sang trọng và sắc sảo quay lại phòng, người này thì thào: "Ngọc Chinh! Em điên à? Thằng nhóc chỉ 10 tuổi? Nếu lộ ra thì cả bọn chúng ta nhập hộ khẩu cùng Minh Béo mất!"

Cô gái đã dẫn đứa trẻ vào phòng tên Ngọc Chinh vội giải thích: "Chị Ngọc Hòa, em không có ý đó, thằng bé đang tìm mẹ và có rất nhiều tiền, chúng ta chỉ cần dẫn dụ nó xì tiền ra, đâu nhất thiết phải làm chuyện đó!"

Ngọc Hòa lắc đầu: "Với kinh nghiệm cặp đại gia của chị em mình, chị không ngờ là em vẫn ngây thơ như vậy! Nghĩ xem, một đứa nhóc 10 tuổi mà xem tiền cọc là tiền lẻ thì gia thế nó to cỡ nào? Em đối phó nổi không?"

"Ừ nhỉ! Em không nghĩ đến... Vậy đành bỏ qua con mồi béo bở..."

Ngọc Hòa vỗ mông Ngọc Chinh và nói: "Ngốc! Làm sao mà bỏ qua, để đó chị lo! Tiền có bao nhiêu chị 7 em 3!"

Cửa phòng mở ra, thằng nhóc đang ngồi đu đưa chân trên giường nhìn ra cửa, nơi người phụ nữ tên Ngọc Hòa xinh đẹp quyến rũ cũng đang nhìn nó bằng ánh mắt hoang mang khó tả.

Nhìn đứa bé bằng đôi mắt rưng rưng, Ngọc Hòa run run hỏi: "Con... Con tên gì?"

Đứa bé đáp: "Con tên... Dương."

"Dương?" Ngọc Hòa lặp lại cái tên rồi giả vờ xoa trán: "Dương... Không hiểu sao cứ nghe cái tên này là ta lại cảm thấy thương nhớ trào dâng... Giống như ta từng có một người con tên Dương..."

"Nhưng ta vừa bị một tai nạn, mất sạch ký ức nên không thể nhớ ra..."

Nghe thế, thằng bé xụi mặt nói: "Mẹ cháu cũng mất tích sau một vụ tai nạn, cháu nhớ mẹ."

"Ôi đứa bé đáng thương!" Ngọc Hòa chạy đến ôm lấy đứa bé vào lòng, hai gò ngực trắng nõn áp vào mặt nó một cách cố tình và đầy kích thích, thằng bé cũng ôm chặt eo nàng, không rõ là vô tình hay cố ý...

"Con có nhớ hình dáng mẹ con không?" Ngọc Hòa vừa ôm đứa bé vừa hỏi.

"Nhớ chứ! Nhưng tai nạn kia rất nghiêm trọng, không biết mẹ cháu có còn như xưa không..."

Ngọc Hòa thốt lên: "A! Trùng hợp vậy sao? Ta cũng bị hỏng gương mặt sau tai nạn kia, phải trải qua chỉnh hình để có gương mặt hiện tại..."

"Nói không chừng... Ta... ta chính là người mẹ mất tích của con?"

Đứa bé vừa mừng vừa lo: "Thật sao? Nhưng mà... Nhưng mà làm sao con biết chắc chắn?"

"Cần gì chắc chắn, mẹ cảm nhận được mẹ chính là mẹ của con! Hãy tin mẹ!"

"Không được, con phải chắc chắn, bởi vì có một thứ mà con cần đưa mẹ!"

"Thứ gì?" Ngọc Hòa tò mò hỏi.

Đứa bé khóc thút thít: "Cha mất rồi, toàn bộ gia tài trị giá gần nghìn tỷ đều do con thừa kế, nhưng con không cần, con chỉ cần mẹ thôi, hu hu..."

"Ng... Nghìn tỷ?" Ngọc Hòa giật mình, dù đã dự tính về gia thế tên nhóc nhưng vẫn giật mình. Nhưng chẳng lẽ một thằng nhóc 10 tuổi dám đến đây gạt nàng sao?

Đứa nhóc gật đầu: "Gia tài con đều để ở nha, chỉ cần theo một tỷ đi đường." Nói đoạn, đứa bé lấy mấy cọc tiền ra cho Ngọc Hòa chạm thử rồi cất ngay vào.

Tiền có thể dùng linh lực để phân biệt thật giả nên chỉ cần kiểm tra sơ qua là biết tiền thật hay giả, và số tiền thằng nhóc đưa ra là thật.

"Vớ bẫm rồi!" Ngọc Hòa mừng thầm, sau đó vỗ trán nói: "A! Mẹ nhớ rồi, có cách để chứng minh!"

"Làm sao?" Thằng bé hồi họp hỏi.

Ngọc Hòa giải thích: "Mẹ là người đã sinh ra con, nên nếu cho con kết nối với nơi mà con được sinh ra thì con sẽ cảm thấy rất thoải mái."

"Thật sao? Sao không ai nói con biết?"

"Vì người ta không lạc mẹ như con!" Ngọc Hòa ngọt nào nói rồi ngã người nằm nghiêng trên giường, váy nàng tốc lên, ngón tay khẽ kéo lớp quần lót mong manh khỏi làn da đùi mơn mởn...

Thằng bé chăm chú dõi theo, nét mặt ngây thơ hoàn toàn biến đổi thành vẻ thèm thuồng mê mẩn...

Rồi đôi chân thon dài khe khẽ tách ra, chuẩn bị hé lộ cõi thiên thai mộng mị...

Và dừng đúng khoảng khắc chuẩn bị trước vẻ mặt thèm khát của thằng nhóc...

Một giây, mười giây, ba mươi giây...

Vẫn chỉ như vậy, vì Ngọc Hòa đã đơ như tượng, trên đầu nàng mọc lên một cây nấm quái dị.

Và thằng bé đã nhận ra, nó há mồm nói: "Nấm kí sinh? Chẳng lẽ..."

"Ừ! Tên biến thái nhà ngươi thật hết chỗ nói!" Một giọng nói trong trẻo mang theo ý giận phát ra, rồi một cô gái áo xanh xinh đẹp tuyệt trần đột nhiên xuất hiện trên giường.

"Mẹ! Nàng thật nhẫn tâm!" Thằng bé vừa bực dọc nói vừa liếc mắt nhìn cặp ngực đồ sộ của cô gái áo xanh.

1 2 3 Sau
Đọc tiếp: Chương 239: Con Đường
Quay lại: Chương 236: Những Bóng Ma Của Vô Thiên

Danh sách chương
Chương 0
Chương 1:Khảo Nghiệm Tư Chất
Chương 2: Từ Hôn
Chương 3: Học Viện Nữ Thần
Chương 4: Thôn Thiên Địa
Chương 5: Nàng ta là Nữ Thần!
Chương 6: Một Đấm!
Chương 7: Sư phụ bất đắc dĩ
Chương 8: Tỷ võ
Chương 9: 12 Thần Bảo
Chương 10: Oanh Tạc
Chương 11: Linh Cảnh
Chương 12: Vô Sắc - Thực Thần Ma
Chương 13: Bảo Ngọc
Chương 14: Chiến Quang Lâm
Chương 15: Giang hồ Chợ Lớn
Chương 16: Tái Sinh
Chương 17: Phục chế Thần Bảo
Chương 18: Cuộc thi bắt đầu!
Chương 19: Đổi Vai
Chương 20: Lá cờ thứ 10
Chương 21: Thuận Thiên kiếm chủ
Chương 22: Kết Quả
Chương 23:Đơm Hoa
Chương 24: So Tài
Chương 25: Đại Chiến Thành Cổ
Chương 26: Long Thể - Nhân Cốt
Chương 27: Thế Hệ Phi Thường
Chương 28: Phong Ấn
Chương 29: Huyết Nguyệt
Chương 30: Tử Linh
Chương 31: Tái Ngộ
Chương 32: Some Hai Chị Em
Chương 33: Bí cảnh
Chương 34: Cổ Mộ
Chương 35: Long Ngạo Kinh Hoàng!
Chương 36: Giao Long Tỉnh Giấc
Chương 37: Độc Giác - Lục Vũ - Tứ Vĩ
Chương 38: Ảo Mộng Vĩnh Hằng
Chương 39: Lôi Long Linh Đế
Chương 40: Lâm Gia Trang
Chương 41: Ngũ Sắc - Phong Hồn Xích
Chương 42: Dương Liệt
Chương 43: Hưởng Thụ
Chương 44: Tân Tú Tranh Tài
Chương 45: Đậu Hũ - Óc Chó
Chương 46: Nhục - Vinh
Chương 47: Luân Hồi
Chương 48: Chiết Xuất Linh Hồn
Chương 49: Đào Tẩu
1 2 3 ... 5 Sau
- Lớp 12 Nữ Thần
- 12 Nữ Thần
Xtscript load: 0.001453s. Total load: 0.008779